- Kết thúc 1 tuần bận rộn là 2 ngày ở thị xã Vị Thanh, thủ phủ của tỉnh Hậu Giang, để khám bệnh.
Đoàn đi trên chiếc Zace 7 chỗ có số xe đọc lên nghe như đang... đi đều bước. Phát hiện ra rằng khi lưu thông, xe biển số xanh cũng có ưu thế hơn biển số trắng.
Xe BV được ưu tiên không phải chờ khi qua bến phà Cần Thơ.
Cầu Cần Thơ sắp hoàn thành ?
Trung tâm thị xã Vị Thanh tập trung trụ sở của nhiều cơ quan như ngân hàng, kho bạc, bệnh viện, siêu thị, chợ, đài truyền hình, tòa soạn, trường học, nhà thiếu nhi... Thị xã không quá nhộn nhịp, thơ mộng với con sông bắc ngang giữa các tuyến đường. Đường phố, công viên vừa được xây dựng, còn mới và khá đẹp.
Thuyền, sông giữa phố.
Buổi tối ở đây vắng vẻ, nhiều muỗi. Người dân chỉ có một phương tiện thư giãn là đi uống cà phê. Hèn gì có nhiều quán nước mọc lên, nằm san sát nhau.
Buổi sáng thứ 7, phố xá vắng lặng và yên tĩnh. Không khí thật trong lành.
Khám bệnh tại BV Đa Khoa Hậu Giang.
Báo Hậu Giang và ĐTH Hậu Giang cũng đến làm phóng sự, vào phòng tui khám quay phim, chụp hình từa lưa. Ai ở Hậu Giang nhớ theo dõi giùm coi có thấy mặt tui không. Có 2 người khám à, haha, người trẻ và đẹp trai hơn chính là... tui.
Chờ khám bệnh.
Kết thúc 1 ngày làm việc tích cực, hiệu quả nhưng cũng khá vất vả. Nhờ được cô nhà báo của báo Hậu Giang chụp hình này nên mới ló được cái mặt tui vô.
Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2009
2 ngày ở Vị Thanh
Thứ Hai, 18 tháng 5, 2009
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (8)
Rác ở Phú Quốc
Vừa qua, tôi có dịp đến thăm Phú Quốc, hòn đảo được mệnh danh là Đảo Ngọc của Việt Nam. Biển đẹp và hoang sơ (vào 2/2008, hãng tin ABC News xếp Bãi Dài ở Phú Quốc đứng đầu trong 5 bãi biển đẹp và hoang sơ nhất thế giới), nhưng e rằng ở tương lai gần, biển ở Phú Quốc sẽ không còn giữ được vẻ đẹp và hoang sơ ấy nếu con người không có ý thức bảo quản, giữ gìn.
Điều khiến tôi cảm thấy bức xúc nhất là rác. Việc không xả rác bừa bãi đâu phải là điều quá khó khăn và lớn lao. Thế mà nhiều người, từ du khách cho đến người dân ở Phú Quốc cứ thi nhau mà xả rác. Rác ở khắp các điểm du lịch và bãi biển. Từ xác cua ghẹ đến đồ nhựa, bao ny-lon, chai nước…, người ta cứ vô tư ăn uống ở đâu là xả ngay tại đó, vô tư ném những gì không dùng nữa xuống biển.
Một điểm du lịch nổi tiếng của Phú Quốc là Dinh Cậu ở thị trấn Dương Đông với những tảng đá khổng lồ có hình thù kỳ lạ. Đây là chốn linh thiêng, nơi dân chài trước khi ra khơi đều đến thắp nhang cầu bình an, người dân thì cầu ấm no, hạnh phúc… Thế mà, trên những tảng đá toàn là vết sơn xanh đỏ trắng vàng, chi chít những trái tim rướm máu, đầy những tên quấn lấy tên, vô vàn những ngày tháng và địa danh… Thật đáng tiếc khi những dấu vết ấy, vốn đã xuất hiện rất nhiều ở những thắng cảnh trên đất nước, nay lại xuất hiện ở hòn đảo hoang sơ này…
Có một câu chuyện kể về anh Đính, giám đốc Metinfo và ông chủ người nước ngoài của Mango Bay Resort. Đó là khi anh Đính xuất bản tập bản đồ Phú Quốc, người chủ kia đã trả 10 triệu đồng để được quảng cáo trên đó. Nội dung không phải nói về Mango Bay Resort, mà là một câu kêu gọi giữ gìn thiên nhiên trên đảo Phú Quốc. Anh Đính đã đáp lại bằng cách không lấy tiền mẫu “quảng cáo” ấy. Một người nước ngoài mà còn có ý thức giữ gìn đất nước chúng ta như vậy, thế mà…
Vừa qua, tôi có dịp đến thăm Phú Quốc, hòn đảo được mệnh danh là Đảo Ngọc của Việt Nam. Biển đẹp và hoang sơ (vào 2/2008, hãng tin ABC News xếp Bãi Dài ở Phú Quốc đứng đầu trong 5 bãi biển đẹp và hoang sơ nhất thế giới), nhưng e rằng ở tương lai gần, biển ở Phú Quốc sẽ không còn giữ được vẻ đẹp và hoang sơ ấy nếu con người không có ý thức bảo quản, giữ gìn.
Điều khiến tôi cảm thấy bức xúc nhất là rác. Việc không xả rác bừa bãi đâu phải là điều quá khó khăn và lớn lao. Thế mà nhiều người, từ du khách cho đến người dân ở Phú Quốc cứ thi nhau mà xả rác. Rác ở khắp các điểm du lịch và bãi biển. Từ xác cua ghẹ đến đồ nhựa, bao ny-lon, chai nước…, người ta cứ vô tư ăn uống ở đâu là xả ngay tại đó, vô tư ném những gì không dùng nữa xuống biển.
Một điểm du lịch nổi tiếng của Phú Quốc là Dinh Cậu ở thị trấn Dương Đông với những tảng đá khổng lồ có hình thù kỳ lạ. Đây là chốn linh thiêng, nơi dân chài trước khi ra khơi đều đến thắp nhang cầu bình an, người dân thì cầu ấm no, hạnh phúc… Thế mà, trên những tảng đá toàn là vết sơn xanh đỏ trắng vàng, chi chít những trái tim rướm máu, đầy những tên quấn lấy tên, vô vàn những ngày tháng và địa danh… Thật đáng tiếc khi những dấu vết ấy, vốn đã xuất hiện rất nhiều ở những thắng cảnh trên đất nước, nay lại xuất hiện ở hòn đảo hoang sơ này…
Có một câu chuyện kể về anh Đính, giám đốc Metinfo và ông chủ người nước ngoài của Mango Bay Resort. Đó là khi anh Đính xuất bản tập bản đồ Phú Quốc, người chủ kia đã trả 10 triệu đồng để được quảng cáo trên đó. Nội dung không phải nói về Mango Bay Resort, mà là một câu kêu gọi giữ gìn thiên nhiên trên đảo Phú Quốc. Anh Đính đã đáp lại bằng cách không lấy tiền mẫu “quảng cáo” ấy. Một người nước ngoài mà còn có ý thức giữ gìn đất nước chúng ta như vậy, thế mà…
Ngô Bảo Khoa
Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2009
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (7)
Hàm Ninh
Vào chiều ngày 1, chúng tôi lên đường đi tới Đông Đảo, đích đến là cảng Hàm Ninh. Trên đường đi, chúng tôi ghé vào thăm Suối Tranh, sau đó tới Hàm Ninh. Phong cảnh khu dân cư ở Hàm Ninh vẫn còn nét hoang sơ, giống như hình ảnh những làng chài tôi đã thấy trong sách báo, phim ảnh; nhưng ở đây cũng đã pha trộn nhiều chi tiết của đời sống hiện đại.
Hàm Ninh có một cây cầu cảng dài, dài lắm...
Mục đích của cầu cảng để tàu có thể tấp vào đó, chứ tàu đâu vào đến bờ được.
Sở dĩ cầu cảng ở Hàm Ninh dài là vì khi thủy triều rút, nước sát bờ rất cạn, nên cầu cảng phải làm thật dài để tàu tấp vào. Buổi chiều, người ta tắm biển cách bở rất xa, nhưng nước cũng chỉ tới mắt cá, đầu gối. Mấy hình này là đứng ngay giữa cầu cảng chụp.
Giữa cầu cảng có những chỗ nhô ra, mục đích là để người ta nghỉ chân khi đi bộ, giống như cầu Thủ Thiêm đó...
Nước biển trong veo, nhìn thấy những đàn sứa đang bơi lội...
Chiều xuống trên làng chài...
Xa xa, những chiếc thuyền đang rủ nhau cập bến...
Đây là đường vào quán ngay chân cầu cảng để ăn hải sản (vụ này đã kể rồi).
"Nhật nhẹt" say sưa, đến 19g30 chúng tôi lên đường về Dương Đông. "Đường về đêm nay tối thui". Đường tối lắm, bởi vì hai bên đường chỉ có cây cối, bãi cỏ, đất trống..., không hề có nhà dân hay đèn đường. Đường đi cũng rất vắng vẻ, không có ai hết. Thỉnh thoảng mới thấy ánh đèn pha và nghe tiếng rú ga của những chiếc xe chạy ngược chiều. Cũng may là đường trải nhựa khá tốt, cứ thế mà đi. Những lúc này mới thấy hiệu quả của bảng chỉ đường có dạ quang. Bạn nhớ để ý bảng chỉ đường báo hiệu những khúc quanh để chạy cẩn thận. Và những lúc này, mới thấy tác dụng tuyệt vời của đèn xe, vì nếu không có nó, ánh sáng soi đường chỉ có ánh trăng và những vì sao leo lét, chưa kể trời mưa hay mây mù mịt là khỏi thấy gì luôn. Đoạn đường này cũng đem lại cho tôi một chút cảm giác "ghê ghê" nhưng thích thú, giống như khi xem phim kinh dị vậy. Nói vậy chứ cũng không có gì "ghê gớm" lắm đâu.
Về tới Dương Đông, nghỉ ngơi sớm. Hôm nay mệt vì đi xe, tàu. Ngày mai lại đi cả ngày...
Vào chiều ngày 1, chúng tôi lên đường đi tới Đông Đảo, đích đến là cảng Hàm Ninh. Trên đường đi, chúng tôi ghé vào thăm Suối Tranh, sau đó tới Hàm Ninh. Phong cảnh khu dân cư ở Hàm Ninh vẫn còn nét hoang sơ, giống như hình ảnh những làng chài tôi đã thấy trong sách báo, phim ảnh; nhưng ở đây cũng đã pha trộn nhiều chi tiết của đời sống hiện đại.
Hàm Ninh có một cây cầu cảng dài, dài lắm...
Mục đích của cầu cảng để tàu có thể tấp vào đó, chứ tàu đâu vào đến bờ được.
Sở dĩ cầu cảng ở Hàm Ninh dài là vì khi thủy triều rút, nước sát bờ rất cạn, nên cầu cảng phải làm thật dài để tàu tấp vào. Buổi chiều, người ta tắm biển cách bở rất xa, nhưng nước cũng chỉ tới mắt cá, đầu gối. Mấy hình này là đứng ngay giữa cầu cảng chụp.
Giữa cầu cảng có những chỗ nhô ra, mục đích là để người ta nghỉ chân khi đi bộ, giống như cầu Thủ Thiêm đó...
Nước biển trong veo, nhìn thấy những đàn sứa đang bơi lội...
Chiều xuống trên làng chài...
Xa xa, những chiếc thuyền đang rủ nhau cập bến...
Đây là đường vào quán ngay chân cầu cảng để ăn hải sản (vụ này đã kể rồi).
"Nhật nhẹt" say sưa, đến 19g30 chúng tôi lên đường về Dương Đông. "Đường về đêm nay tối thui". Đường tối lắm, bởi vì hai bên đường chỉ có cây cối, bãi cỏ, đất trống..., không hề có nhà dân hay đèn đường. Đường đi cũng rất vắng vẻ, không có ai hết. Thỉnh thoảng mới thấy ánh đèn pha và nghe tiếng rú ga của những chiếc xe chạy ngược chiều. Cũng may là đường trải nhựa khá tốt, cứ thế mà đi. Những lúc này mới thấy hiệu quả của bảng chỉ đường có dạ quang. Bạn nhớ để ý bảng chỉ đường báo hiệu những khúc quanh để chạy cẩn thận. Và những lúc này, mới thấy tác dụng tuyệt vời của đèn xe, vì nếu không có nó, ánh sáng soi đường chỉ có ánh trăng và những vì sao leo lét, chưa kể trời mưa hay mây mù mịt là khỏi thấy gì luôn. Đoạn đường này cũng đem lại cho tôi một chút cảm giác "ghê ghê" nhưng thích thú, giống như khi xem phim kinh dị vậy. Nói vậy chứ cũng không có gì "ghê gớm" lắm đâu.
Về tới Dương Đông, nghỉ ngơi sớm. Hôm nay mệt vì đi xe, tàu. Ngày mai lại đi cả ngày...
Thứ Ba, 7 tháng 4, 2009
Mục lục bài viết
The tallest man-made waterfall in the world
Geylang - Đôi điều qua một chuyến đi
Singapore Newton MRT
Marina Bay (Singapore)
Johor Bahru (Malaysia)
Dịch vụ du lịch
MiNaH ở Cambodia (1): Giới thiệu quần thể Angkor
MiNaH ở Cambodia (2): Angkor Thom
MiNaH ở Cambodia (3): Ta Phrom
Ăn tết ở Singapore (phần 1)
Ăn tết ở Singapore (phần 2)
Đường xưa
Du lịch 2008
MiNaH ở Cambodia (4): Angkor Wat (phần 1)
MiNaH ở Cambodia (5): Angkor Wat (phần 2)
MiNaH ở Cambodia (6): Internet
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (1): Đi
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (2): Ở
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (3): Ăn
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (4)
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (5): Các điểm tham quan
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (6): Suối Tranh
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (7): Hàm Ninh
Geylang - Đôi điều qua một chuyến đi
Singapore Newton MRT
Marina Bay (Singapore)
Johor Bahru (Malaysia)
Dịch vụ du lịch
MiNaH ở Cambodia (1): Giới thiệu quần thể Angkor
MiNaH ở Cambodia (2): Angkor Thom
MiNaH ở Cambodia (3): Ta Phrom
Ăn tết ở Singapore (phần 1)
Ăn tết ở Singapore (phần 2)
Đường xưa
Du lịch 2008
MiNaH ở Cambodia (4): Angkor Wat (phần 1)
MiNaH ở Cambodia (5): Angkor Wat (phần 2)
MiNaH ở Cambodia (6): Internet
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (1): Đi
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (2): Ở
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (3): Ăn
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (4)
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (5): Các điểm tham quan
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (6): Suối Tranh
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (7): Hàm Ninh
MiNaH du lịch bụi Phú Quốc (6)
Suối Tranh
Từ Dương Đông tới Hàm Ninh là gần nhất (so với tới Bắc Đảo hoặc Nam đảo), khoảng hơn 15 cây số. Ngoài ra, đường đi cũng khá ngon, được láng nhựa, không có đường đất đỏ, nên đi khỏe nhất so với hai vùng kia, và có thể về khá trễ cũng được.
Chúng tôi tới Dương Đông khoảng 11 giờ ngày 1. Sau khi nhận phòng, ăn trưa, nghỉ ngơi, khoảng 15g khởi hành đi Hàm Ninh. Trên đường đi Hàm Ninh, chúng tôi ghé vào khu du lịch Suối Tranh. Như vậy, sau khi tham quan Suối Tranh, chúng tôi sẽ đến Hàm Ninh, tham quan cây cầu cảng dài, ngắm hoàng hôn, ăn hải sản.
Đường đi Hàm Nình khá "ngon"
Cổng vào khu du lịch Suối Tranh. Sau cái cổng khá hoành tráng này là đoạn đường quanh co , có tượng 1 con trâu nhưng nhìn y chang... con heo. Bạn có đi Suối Tranh thì nhớ để ý con trâu này coi tui nhận xét có đúng không nha.
Gọi là khu du lịch chứ dịch vụ ở đây "bèo nhèo như con mèo", chưa có gì hết. Cổng vào chỉ có 1 người gác cổng ở trong căn nhà mái tôn và một quầy bán hàng rong. Hai người tui cộng thêm chiếc xe, tốn có 3K để vào cổng. Vào đó cứ vô tư đi ngược dòng thác, có mình mình với thiên nhiên à. Du khách chả có ai hết.
Suối Tranh khá đẹp. Mà thật ra thì tui thấy cảnh thiên nhiên hoang sơ nào cũng đẹp hết. Tự nó đã đẹp rồi. Người ta nói có những mùa ít nước thì suối Tranh cạn queo. Phú Quốc còn rất nhiều thác, suối cũng đẹp, thơ mộng và nước chảy dồi dào quanh năm.
Bạn có thể mang đồ ăn vào đây và thưởng thức giữa khung cảnh rừng cây, suối nước êm ả, mát mẻ, chỉ nghe tiếng suối róc rách và tiếng chim ríu rít sau những vòm lá... Thật thú vị và thoải mái khi ở giữa thiên nhiên như vậy! Có điều, ăn xong, chịu khó dọn dẹp rác nha. Chúng ta là người có học, có ý thức mà. Ở đây, có những nơi thấy người ta giục rác từa lưa hột dưa, oải quá!
Qua suối... Hehe, lãng mạn...
Hình này do một chị làm nghề chụp ảnh đám cưới chụp giùm. Hèn gì sau khi nghe chị đó đạo diễn, chụp lên y chang... hình đám cưới. Cũng tốt, coi như... "tập luyện" trước vậy.
Đến chỗ thác nước đổ xuống nè. Cũng đẹp đó, tuy không đẹp bằng những hình chụp quảng cáo (do lúc người ta chụp hình, nước từ thác đổ xuống nhiều hơn).
(Còn tiếp. Còn nhiều vùng đẹp lắm.)
Từ Dương Đông tới Hàm Ninh là gần nhất (so với tới Bắc Đảo hoặc Nam đảo), khoảng hơn 15 cây số. Ngoài ra, đường đi cũng khá ngon, được láng nhựa, không có đường đất đỏ, nên đi khỏe nhất so với hai vùng kia, và có thể về khá trễ cũng được.
Chúng tôi tới Dương Đông khoảng 11 giờ ngày 1. Sau khi nhận phòng, ăn trưa, nghỉ ngơi, khoảng 15g khởi hành đi Hàm Ninh. Trên đường đi Hàm Ninh, chúng tôi ghé vào khu du lịch Suối Tranh. Như vậy, sau khi tham quan Suối Tranh, chúng tôi sẽ đến Hàm Ninh, tham quan cây cầu cảng dài, ngắm hoàng hôn, ăn hải sản.
Đường đi Hàm Nình khá "ngon"
Cổng vào khu du lịch Suối Tranh. Sau cái cổng khá hoành tráng này là đoạn đường quanh co , có tượng 1 con trâu nhưng nhìn y chang... con heo. Bạn có đi Suối Tranh thì nhớ để ý con trâu này coi tui nhận xét có đúng không nha.
Gọi là khu du lịch chứ dịch vụ ở đây "bèo nhèo như con mèo", chưa có gì hết. Cổng vào chỉ có 1 người gác cổng ở trong căn nhà mái tôn và một quầy bán hàng rong. Hai người tui cộng thêm chiếc xe, tốn có 3K để vào cổng. Vào đó cứ vô tư đi ngược dòng thác, có mình mình với thiên nhiên à. Du khách chả có ai hết.
Suối Tranh khá đẹp. Mà thật ra thì tui thấy cảnh thiên nhiên hoang sơ nào cũng đẹp hết. Tự nó đã đẹp rồi. Người ta nói có những mùa ít nước thì suối Tranh cạn queo. Phú Quốc còn rất nhiều thác, suối cũng đẹp, thơ mộng và nước chảy dồi dào quanh năm.
Bạn có thể mang đồ ăn vào đây và thưởng thức giữa khung cảnh rừng cây, suối nước êm ả, mát mẻ, chỉ nghe tiếng suối róc rách và tiếng chim ríu rít sau những vòm lá... Thật thú vị và thoải mái khi ở giữa thiên nhiên như vậy! Có điều, ăn xong, chịu khó dọn dẹp rác nha. Chúng ta là người có học, có ý thức mà. Ở đây, có những nơi thấy người ta giục rác từa lưa hột dưa, oải quá!
Qua suối... Hehe, lãng mạn...
Hình này do một chị làm nghề chụp ảnh đám cưới chụp giùm. Hèn gì sau khi nghe chị đó đạo diễn, chụp lên y chang... hình đám cưới. Cũng tốt, coi như... "tập luyện" trước vậy.
Đến chỗ thác nước đổ xuống nè. Cũng đẹp đó, tuy không đẹp bằng những hình chụp quảng cáo (do lúc người ta chụp hình, nước từ thác đổ xuống nhiều hơn).
(Còn tiếp. Còn nhiều vùng đẹp lắm.)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)